Sống trong miền ký ức cũ
Có ai đó nói rằng "tình yêu là mãi mãi", nhưng khi tình yêu ấy chỉ còn từ một phía, khi em nhận ra tình yêu ấy không còn thuộc về mình nữa, vậy thì cố gắng níu kéo trong khoảng cách vô hình…
Em luôn sống trong những ký ức cũ, không thôi nhớ về mọi thứ đã qua, đã chết lặng trong em. Và giờ đây, thượng đế cho em gặp anh, trái tim em đã là của anh. Còn sao nữa? Còn như thế nào nữa?
Anh - đến rồi đi. Bước vào cuộc sống của em như một cơn gió mãnh liệt. Rồi gió nhẹ nhàng, lướt đi êm ái.
Ngày… tháng… năm.
Mưa Hà Nội vào cái trời đông thật lạnh và buốt giá. Đó là lần thứ hai em gặp anh, người mà xa em hàng nghìn cây số. Ngồi sau xe anh, Hà Nội đêm đông mưa tầm tã. Chắc anh phải ghét lắm. Có lẽ ghét Hà Nội và ghét cả con người Hà Nội là em.
Đêm ấy - một đêm dài, ít nhất là đối với em. Em quay quắt trong nỗi đau. Nỗi đau bị bỏ rơi. Nỗi đau khi biết rằng từ mai chúng ta không thể nào gặp lại. Và nỗi đau… rằng anh không bao giờ thuộc về em.
Có ai đó nói rằng "tình yêu là mãi mãi", nhưng khi tình yêu ấy chỉ còn từ một phía, khi em nhận ra tình yêu ấy không còn thuộc về mình nữa, vậy thì cố gắng níu kéo trong khoảng cách vô hình hay hãy để thời gian xoa dịu nó rồi ta lại mãnh mẽ bước đi trên cuộc hành trình tìm kiếm cánh cửa riêng cho chiếc chìa khóa hạnh phúc của chính mình?
Ngày… tháng… năm.
Suy nghĩ trong em!
Nếu như em cho anh cái quý giá nhất của người con gái thì anh có yêu em không? Có chấp nhận em không? Em biết là sẽ chẳng bao giờ mơ tới điều đó kể cả khi em nằm cạnh anh, trong vòng tay anh. Nhưng nếu như em trao cho anh tất cả. Em cũng vẫn không hối hận vì người em yêu là anh. Em thật ngốc!
Em đã bỏ thời gian của mình chỉ được ở bên anh trong những tháng ngày còn lại trước lúc anh đi xa, chỉ để được nhìn thấy anh. Dù trong thâm tâm anh không thích điều đó. Hoặc rằng anh có cho đấy là sự phiền phức.
Hãy cho em được trở về như ngày xưa anh nhé.
Ngày mà em chưa từng biết về anh.
Ngày mà em chưa từng yêu anh.
Ngày mà em chưa từng có những niềm đau, nỗi nhớ mang tên anh.
Em đã có những ngày tháng thật sự hạnh phúc anh à.
Với anh, đó không là gì lớn lao đâu anh nhỉ? Nhưng với em, đó là những kí ức thật sự yên bình.
Khó lắm khi phải xa anh.
Đau lắm khi phải mất anh.
Nhói lắm khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên người khác mà người đó không phải là em.
Lặng.
Khóc.
Và đau.
Yêu thương như giấc mơ. Tỉnh rồi sẽ mất. Hãy để tất cả ra đi nhẹ nhàng như khi nó đến. Anh - người em đã yêu và yêu rất nhiều.
Ngày… tháng… năm.
Ngồi buồn suy ngẫm về mọi thứ đã trôi qua, em thấy cô đơn, cô đơn ngay cả khi bên cạnh em có nhiều người yêu thương nhất, đó là cảm giác quen thuộc và trung thành với em suốt bao nhiêu năm qua. Và em cứ thế đón nhận nó, như thừa nhận một sự quen thuộc cố hữu khó mà tách rời.
Em vẫn thường nghĩ rằng không có người đàn ông tốt nhất, chỉ có người đàn ông vừa đủ và em yêu cái vừa đủ nơi anh. Nhưng em vẫn loay hoay với suy nghĩ: biết thế nào mới là vừa đủ?
Em không phải sắt đá, em là đứa con gái cũng biết đau, biết buồn và đôi khi yếu đuối lạ thường như bao đứa con gái khác.
Em mạnh mẽ để đừng ai thương hại
Em vô cảm để vờ đi những yêu thương
Cho rằng em ích kỷ cũng được
Cho rằng em ngốc cũng được
Em ngốc vì em luôn yêu anh cho đến bây giờ.
Giá mà em có thể quên anh ngay chính lúc này.
Và em chắc chắn một điều rằng:
Rồi em sẽ quên.
Quên nhớ anh.
Quên yêu anh.
Quên gọi tên anh.
Quên tất cả những gì thuộc về anh.
Về hai ta.
Quên tất cả.
Ừm, quên hết.
Ngày... tháng… năm.
Em đã hết yêu rồi anh ạ. Hết yêu và hết nhớ anh thật nhiều.
Em đã đủ dũng cảm để đối diện với sự thật trước mắt. Đủ mạnh mẽ để vấp ngã rồi tự đứng dậy. Em không cần tình yêu ở anh nữa. không cần tình yêu giả tạo chỉ coi em như một trò chơi với kết thúc của chữ "game over"
Có lẽ em đã sai khi dành tình cảm cho anh.
Thời gian đã dạy em học cách sống vô tâm hơn với những nỗi đau em đã phải cố gắng chịu đựng, dạy em cách để quên anh đi và không được khóc.
Cám ơn anh thật nhiều.
Vì tất cả…
Thật là đau khi phải xa anh. Bởi em đã quá mệt mỏi với những giọt lệ rơi khi anh làm em buồn, với những vô tâm anh mang đến khi em tận tình với anh.
Không có anh.
Không có nước mắt
Không có yêu thương
Không có nỗi đau
Tất cả chỉ là cơn gió thoáng qua trong cuộc đời em, một ảo ảnh vô nghĩa, một giấc mơ không có thật.
Những ký ức của một đời người, cát bụi chẳng thể lấp đầy quá khứ.
Những việc đã qua như sương khói, những điều hư ảo khiến người ta chẳng thể cảm nhận được sự chân thành.
Quá khứ đã qua rồi, đi rất xa và giờ đây hiện tại một thời lầm lỡ.
Em đã không còn là của anh nữa. KHÔNG CÒN TỪ RẤT LÂU.
CHÚC NGƯỜI em ĐÃ TỪNG YÊU HẠNH PHÚC BÊN TÌNH YÊU MỚI!
Ruby Nguyễn