Breaking News

Và rồi em quên anh…

Tình đến rồi tình đi, dễ dàng như quy luật hay duyên số vậy thôi, nhưng em đã từng không hiểu, không sao hiểu, ép mình không tin vào điều đó để gò mình sống trong đau khổ và nước mắt của quá khứ dằng xé. 


Quên hết những gì từng có với anh, quên cả những yêu thương anh trao là ngọt ngào hay cay đắng. Tình yêu ư? Hãy xem nó như một trái bong bóng, đã là bong bóng thì nó có thể bay mất khi lơ là không biết nắm giữ nhưng em tự hỏi “là tại bong bóng muốn bay hay người cầm giây không muốn giữ”. Đã yêu đừng bao giờ nói câu “hối tiếc”. Khi em dành tình yêu cho anh, em đâu có nghĩ đến chuyện mình sẽ “hối tiếc”. Hối tiếc cơ bản cũng không giải quyết được gì vì muốn hay không thì một quãng nào đó của em, dù cho nó ngắn hay dài thì cũng đã có dấu ấn của anh. Em cảm thấy viên mãn vì điều đó.

Cũng không có một thời gian nào cụ thể đâu anh. Cũng không có một mốc nào quy định cái khái niệm “quên anh” nhưng em tự biết rằng em đã quên anh là khi:

Em đi ngang qua những con phố đã từng có dấu chân em sánh bước cùng anh mà em thôi thổn thức.

Em nhìn những món đồ nhỏ xinh mà không khẽ nấc lên và thầm gọi tên anh.

Em không để nước mắt rơi hàng đêm ngay cả trong những giấc mơ chỉ vì nhớ đến anh.

Em không chạnh lòng khi bạn bè nhắc về anh dù em biết đôi khi chỉ là họ vô tình như thế.

Em không ôm điện thoại chỉ để đợi một tinh nhắn hay cuộc gọi dù biết là vô vọng.

Em không còn hoảng hốt tìm kiếm một bóng hình quen thuộc khi đang đi trên phố.

Em không còn thắc mắc giờ này anh đang làm gì, anh có nhớ em không?


Em cũng chẳng quan tâm cái người con gái thay thế vị trí của em trong trái tim anh

Em không đi tìm cái lý do cho cuộc chia tay ấy.

Em thôi trách móc, thậm chí “hận thù” anh vì anh đã “bỏ rơi” em trên con đường tình yêu ấy.

Em không còn nuôi cái hi vọng hão huyền rằng anh sẽ quay về.

Tình đến rồi tình đi, dễ dàng như quy luật hay duyên số vậy thôi nhưng em đã từng không hiểu, không sao hiểu và ép mình không tin vào điều đó để gò mình sống trong đau khổ và nước mắt của quá khứ dằng xé. Cho em quên anh, quên một chút thôi, quên anh như một việc tất nhiên phải có để rồi tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Một ngày nào đó trên con đường đi tìm hạnh phúc ấy, em tình cờ gặp anh em đã có thể mỉm cười, mỉm cười như gặp lại một cố nhân, hay như một người lạ đã từng quen. Và cũng chính lúc đó em biết rằng có thể anh cũng đang hạnh phúc và em cũng rất ổn, tim em bình yên rồi.

Và rồi em quên anh là khi trái tim em biết rung động trước một tình yêu khác.


Bông Mơ