Đông tàn thì xuân sẽ tới…
Cánh cửa quá khứ, em nhớ đã đóng kín khi đông tàn, sao thi thoảng những ký ức lạnh buốt kia vẫn cứ ùa về làm đóng băng cả những ước vọng của tương lai.
Yêu anh đến giờ em vẫn không thấy mình hối hận, nhưng chia tay anh, em lại không tiếc nuối như thể rằng đó là Quy luật. Và vì là quy luật nên đông tàn thì… xuân tới.
Không có mùa lạnh nào kéo dài mãi đâu anh, vì nếu như thế nhân loại sẽ chết hết còn gì. Vậy nên khi tất cả đang bắt đầu đón chờ xuân mới, đón chào những niềm vui mới, những khát vọng mới cớ gì em lại mãi quẩn quanh níu giữ niềm đau của một mùa đông sắp tàn.
Em sẽ đứng dậy và tiến về một cánh cửa mới. Em không phải vô tình, vô tâm hay tình yêu em không đủ lớn để níu kéo lấy anh, nhưng anh à, tình yêu như một sợi dây ràng buộc, để không làm tổn thương nhau, cả hai người yêu nhau phải cùng giữ chặt, nếu một người thả ra, chắc chắn người kia sẽ bị đau. Và tình mình như thế. Em một mình nắm giữ sợi dây ấy làm gì khi anh đã muốn buông.
Em đã đóng đinh thật chặt quá khứ không một chút do dự ngay khi anh chính thức quay lưng. Em không quyến luyến và em không hối tiếc. Em lạc quan mở tiếp cho mình cánh cửa thứ hai, cánh cửa tương lai rộng mở hơn, hứa hẹn hơn và sẽ nhiều điều tốt đẹp hơn.
Em sẽ không còn co mình bầu bạn với bóng tối trong đêm đông, nước mắt em sẽ khôngcòn rơi khi đi ngang những con đường ngập ký ức. Em sẽ không còn thấy tâm hồn mình lạnh lẽo.
Đông đã qua rồi anh à, tình yêu của em dành cho anh cũng vậy… Em sẽ nhìn thấy đời mình tươi sáng hơn trong màu xuân mới…
Nỗi nhớ về anh, quá khứ trong em như những cơn gió lạnh cuối cùng của mùa đông còn vương vấn lại thỉnh thoảng tạt ngang… mơ hồ, rả rít, có lúc còn dữ dội đôi khi làm em chùn bước chân, những ước vọng mới mẻ của em dường như bị đóng băng… Nhưng không sao anh à, nắng xuân sẽ hong khô nỗi nhớ, sẽ đốt cháy quá khứ, sẽ xua tan niềm đau nhanh thôi mà, em biết!
Nguyên Nhi