Thông điệp từ những tấm thiệp (Kỳ 1)
Kể từ đó, nó và hắn ít nói chuyện, ít đùa giỡn, ít cãi nhau, thứ gì cũng vơi đi một ít. Cả sự gần gũi của hai đứa… Và sai lầm của nó là đã xây lên một bức tường ngăn cách chỉ vì lòng tự ái đến vô duyên.
Phải can đảm lắm nó mới xin được số điện thoại nhà hắn. Ngồi gần với hắn suốt hai năm trời ròng rã, nó không kịp nhận ra rằng mình đã cảm mến “người ta”. Mãi đến khi bị chia lớp, nó mới thấy những ngày ngồi cạnh hắn, những giây phút đùa giỡn cùng hắn và cả những ngày giận hờn nhau thật quý giá làm sao.
Mùa Giáng sinh năm lớp 10.
Nó mơ mộng đúng như lứa tuổi của mình, à, không chỉ có nó mà cả những con bạn điệu đàng của nó, còn tới nửa tháng mới noel, thế mà không khí giáng sinh đã ngập tràn cả lớp. Chúng nó thi nhau bàn bạc sẽ mua thiệp noel cho ai, và tặng thời điểm nào là thích hợp, thậm chí là có nên tỏ tình với người mình thương ngày giáng sinh hoặc còn mơ tưởng hơn nữa là sẽ nhận được một tấm thiệp với lời tỏ tình mùi mẫn của một anh chàng nào đó. Nó muốn tặng thiệp Noel cho hắn, cái tên to xác, khù khờ thậm chí là khô khan ngồi chình ình đằng sau lưng nó. Nhưng được cái hắn ta… điển trai và tốt bụng. Sau một năm ngồi cạnh hắn, thứ cảm xúc lạ lùng với tên to xác này càng ngày càng trở nên phức tạp, trong khi đó, hắn suốt ngày không bắt nạt ai mà chỉ kiếm chuyện để dí đầu nó, bẻ tay nó, giựt tóc nó thậm chí là những cái bạo lực hơn như vỗ bôm bốp vào lưng nó, nhưng hắn không bao giờ cự cãi với nó, mỗi lần nó nổi cáu, hắn chỉ mỉm cười mà như thế thì càng khiến nó tức điên. Nó muốn tặng thiệp cho hắn như một động thái đầu tiên bình yên hoá mối quan hệ của hai đứa. Nhưng đùng đùng tặng thiệp cho một đứa con trai là cả một vấn đề không hề đơn giản, thế là nó mua cả một lốc thiệp cho những đứa khác ngồi trông tổ. May mắn là tổ của nó còn có một đứa con trai khác. Nó chọn cho hắn cái thiệp có vẻ là đẹp nhất và nó ưng ý nhất trong một lô thiệp kia. Và viết những dòng rất chi là tình cảm, nó xin lỗi hắn vì những lần nó nổi cáu và có những lời không hay với hắn, nó xin lỗi cả cái chuyện nó đã dùng thước đập vào lưng hắn, cái lần mà mặt nó tái mét đi khi nghe cả một tiếng rốp thật to như xương gãy sau cú đập ấy, thế mà hắn không giận và chỉ mỉm cười. Nó còn bày tỏ cả cảm xúc vui vẻ khi mỗi lần chơi đánh caro trong giờ học cùng hắn…
…
- Ê, Hiếu, tui tặng thiệp noel, ông lấy không? – Nó quay xuống bàn dưới, hỏi thằng bạn.
- Lấy sao hông, có cho tui nữa hả! – Hiếu vui vẻ cười nhe răng.
- Có mà! – Nói đoạn, nó lục cặp lấy cái thiệp đã đề sẵn tên “Hiếu”
Sau lời cám ơn của Hiếu, nó lấy hết sức bình tĩnh mặc dù tim đang đập thình thịch, quay sang hỏi hắn:
- Ê, tui tặng thiệp ông, ông lấy không?
Nhìn nó với ánh mắt dửng dưng, hắn lắc đầu trả lời một cách vô tình:
- Thôi!
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ lưỡng, thậm chí là nó đã tặng thiệp cho Hiếu trước cả hắn để chứng minh rằng nó không phải có tình ý gì cả mà chỉ đơn giản là tặng cho bạn bè thôi, ấy thế mà độ thất vọng vẫn tràn trề, tim nó thót cả lại vì buồn thì ít mà tự ái thì nhiều. Hắn không biết cái thiệp ấy nó chuẩn bị kỹ càng thế nào, quan trong là bên trong tấm thiệp ấy chứa cả một đống tâm sự. Nhưng sự thật phũ phàng như thế. Hắn không nhận.
Nó để lại tấm thiệp trên bàn, cố giữ mặt tươi tỉnh và bình thản, quay lên. Thằng Nhật, học sinh cá biệt và nổi tiếng lì lợm của lớp đột ngột từ đâu sán lại bàn nó, giựt mất tấm thiệp chạy đi. Nó còn sững sờ thì đã thấy Nhật mở tấm thiệp ra, nó thật sự muốn kiếm một chỗ nào đó để chui mặt xuống giấu đi. Ôi trời, nó còn nhìn mặt ai nữa nếu cái tên Nhật lì lợm đó đọc to cho cả lớp nghe cái sớ văn mùi mẫn trong tấm thiệp. Vừa tự ái vì bị từ chối giờ lại đau đớn vì quê độ, nước mắt nó muốn trào ra. Ngay lúc nó tưởng như đất trời sụp đổ thì Nhật mang tấm thiệp trả lại đàng hoàng ngay chỗ cũ và không sứt mẻ miếng nào, giọng Nhật lại dịu dàng và nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ nữa:
- Của bé Phương nè!
Ngay sau đó, Nhật lại giọng điệu thô kệch, la oai oái và “cưỡi đầu cưỡi cổ” mấy đứa bạn.
Nó vẫn còn ngồi đực ra vì không tin vào mắt mình, cái tên lì lợm kia lại “tha” cho nó dễ dàng như vậy, hay là vì nó viết thiệp cảm động quá!
Tiếng trống tan trường vừa vang lên, cả lớp đã vỡ ra ồn ào, vội vội vàng vàng, thu xếp sách vở ra về. Nó vẫn còn bần thần, tay chân chậm chạp bỏ tấm thiệp ngay ngắn lại vào trong vở, vừa định đứng lên, hắn đã sán tới bỏ nhỏ vào tai nó:
- Sợ cái miệng thế gian!
Hắn nói thế là có ý gì? Ý của hắn là vì sợ mọi người chọc ghẹo nên không dám nhận thiệp của nó? Nó nghĩ như thế, có thể hắn sợ nó buồn hay nghĩ không tốt về hắn, thôi sao cũng được, nghe câu nói đó của hắn, nó thấy được an ủi phần nào.
…
Hai ngày sau đó.
- Phương, tặng thiệp cho thằng Quân chưa? – Nhỏ bạn ngồi cạnh, tò mò hỏi nó.
- Rồi, nhưng nó… không lấy! – Nhắc lại nỗi đau, nó ậm ừ trả lời.
- Ủa, kỳ vậy, tui tặng nó, nó lấy mà! – Câu nói và vẻ mặt ngạc nhiên của nhỏ bạn khiến nó càng tự ái cao hơn.
- Phương tặng nó đi, nó lấy mà, chắc hôm bữa đông người, nó quê!
Nghe nhỏ bạn động viên, nó dẹp lòng tự ái sang một bên, một lần nữa quay xuống hỏi hắn:
- Ê! Giờ tui tặng thiệp, ông lấy không, không lấy thiệp cũng được, ông đọc xong rồi trả lại cũng được, tui viết hông có nhiều đâu, hai ba dòng à, ông đọc xong,trả tui cũng được – Nó không hiểu tại sao mình lại nhỏ bé trước mặt hắn như vậy, có ai đời tặng thiệp mà đi năn nỉ người ta lấy giùm mình. Bởi vì nó thật sự rất muốn nói với hắn những điều mà nó chỉ có thể viết, chứ không thể nói bằng lời.
Cười hí hửng, hắn trả lời:
- Ngu sao hông lấy, đem thiệp về trưng cây cảnh trong nhà!
Nó thở phào nhẹ nhòm, nhìn hắn nhận tấm thiệp.
…
Sáng hôm sau, nó vừa đặt cặp lên ghế, hắn đã cười tủm tỉm ghẹo:
- Ê, thiệp của bà, tui treo để trên cây cảnh trong nhà rồi,anh tui nói bà viết văn hay!
- Hả, ông đưa cho anh của ông đọc hả? – Nó trợn tròn mắt.
- Ờ, tui đang đọc, ổng kêu cho mượn đọc chút, chẵng lẽ hông cho!
- Ổng kêu tui viết hay hả? – Nó hỏi thì thầm
- Ờ!... mà viết cũng ít quá ha,gần hết tấm thiệp luôn mà kêu có hai ba dòng thôi! – Hắn lại giễu.
Nó cười thẹn thùng, kiểu như đang mắc cỡ. Tấm thiệp giáng sinh đầu tiên tặng cho một tên con trai không ngờ lại trầy trật như vậy.
Giáng sinh năm lớp 11.
Hắn và nó cũng ngồi gần nhau, nhưng không phải hắn ở sau lưng nó nữa mà ngồi ngay bên cạnh. Tần suất hắn bạo lực học đường với nó giảm hẳn đi, thay vào đó lại hay cự cãi chọc tức nó. Trước giáng sinh một tuần, nó mong chờ năm nay cái tên to xác chuyên bắt nạt nó phải là người tặng thiệp cho nó chứ nó sẽ không tặng hắn nữa. Mong chờ thì mong chờ vậy thôi, chứ nó nghĩ cái tên khô khan như hắn làm gì mà lãng mạn đến mức đi tặng thiệp cho ai. Thế mà cứ như thể dự đoán của nó luôn bị trật lất.
Đi giữa hai con bạn, nó cười tíu ta, tíu tít bước vào lớp. Vừa nhìn thấy nó, hắn đã chìa tấm thiệp ra, nhoẻn cười đầy ý đồ với bộ mặt mà nó chưa bao giờ thấy trước đó.
- Tặng bà nè! – Hắn nói cộc lốc.
- Gì? Tặng tui hả? – Nó mắt chữ A, mồm chữ O, mặt biểu cảm hết mức có thể.
Tụi bạn đứng xung quanh làm rần rần lên kiểu như “Trời ơi, thằng Quân tặng thiệp con Phương!” “Ê, ghê quá nha mày” “Tụi nó yêu nhau hả?”…
Nó hơi quê quê, nhưng mức độ quê không bằng mức độ sướng, nó giật nhanh tấm thiệp:
- Cám ơn nha!
Nhưng không hiểu sao, bất thình lình, hắn giật lại:
- Ê, Ê, tui chưa có viết gì hết á!
- Gì kỳ vậy!
- Giỡn bà chứ, để tui viết đã, chưa viết gì hết á!
Nó lại quê độ nói:
- Vậy thôi, để tui coi cái thiệp đẹp không rồi tui trả!
- Thôi, lát nữa đi
- Thôi, tui coi xíu à…
Hai đứa nó giằng co tấm thiệp, được một lát tờ thiệp nhăn quéo, giành giật thì vô tình thôi, hắn nắm tay nó…
Bọn bạn xung quanh lại rú lên “ý, tụi nó nắm tay kìa”, “thằng Quân nắm tay con Phương kìa bây”. Hắn vội vàng thả tay nó ra, thôi không giành nữa rồi ngồi im lặng. Tấm thiệp lúc này đã xơ xác, te tua, cái bọc kính bên ngoài thì bị rách, tiện tay, nó xé nó luôn rồi mở tấm thiệp ra, đúng thật là chẳng có chữ nào.
- Nè, trả ông nè! Thiệp xấu quét! – Lúc đó, nó đỏng đảnh đến phát ghét.
Một tên bạn khác thấy thái độ của nó tỏ vẻ khó chịu:
- Cái bà này kì cục, rách tấm thiệp của thằng nhỏ sao!
- Ai biểu! –Bị cằn nhằn, nó thấy bực bội bỏ về chỗ ngồi.
Chiến trường yên tĩnh trở lai.
Suốt buổi học, nó không thèm ngó lấy hắn một cái nhưng thi thoảng lại vờ liếc ngang, hắn không để ý cô giảng gì trên bảng cả mà lui cui viết vào tấm thiệp trống, như thể xong rồi, hắn vuốt phẳng tấm thiệp lại rồi chìa dưới học bàn cho nó:
- Ê, tặng bà nè!
Lại tự ái, không nhìn hắn, nó vô tình đáp:
- không lấy đâu!
- Không lấy thật hả?
- Ờ!
Không như nó, hắn vuốt phẳng phiu tấm thiệp một lần nữa rồi bỏ vào cặp. Dù miệng nói thế nhưng nó cảm thấy tội lỗi khi bất chợt nhìn thấy ánh mắt hắn đượm buồn. Ánh mắt buồn kỳ lạ và vẻ mặt tội nghiệp của hắn khiến nó bị cắn rứt liên tiếp mấy ngày liền sau đó, nó tự trách cái bản tính tự ái của mình sao cứ bốc lên không kiềm chế được như vậy.
Kể từ đó, nó và hắn ít nói chuyện, ít đùa giỡn, ít cãi nhau, thứ gì cũng vơi đi một ít. Cả sự gần gũi của hai đứa… Và sai lầm của nó là đã xây lên một bức tường ngăn cách chỉ vì lòng tự ái đến vô duyên. Nó quyết định làm lành với hắn:
- Ê, Quân, tết lên nhà tui chơi!
- Vậy bà có lên nhà tui hông?
- Nhà ông hả?
- Ờ, nhà tui ở… - Hắn vẽ bản đồ, chỉ đường này nọ, một cách tận tình và chu đáo, khi nó còn chưa mở lời hỏi.
Nó lại chọc hắn:
- Ông làm gì chỉ đường kỹ vậy, chắc tui lên chưa – Nó cười chọc quê hắn.
Hơi hụt hẫng, hắn thở dài im lặng. Cũng không hiểu có phải do nó suy nghĩ nhiều quá không mà dạo này nó nhận ra hắn chững chạc hẳn, hắn có những biểu hiện người lớn hơn nó tưởng là khù khờ. Hắn đã giảm hẳn những trò nghịch ngợm với nó và luôn ra vẻ chịu đựng chứ không gây với nó như mọi lần.
Nói là làm lành nhưng nó lại khiến hắn thất vọng thêm một lần nữa.
Cái tin sang năm 12, lớp sẽ bị chia, khiến nó rầu rĩ suốt một thời gian khá dài, những đứa bạn thân thiết của nó, không còn được cãi nhau những giờ làm nhóm với chúng nó, không còn đoàn kết trong giờ kiểm tra bài, không còn cạn mắm cạn muối những buổi lê lết ở căn tin với chúng nó, và đặc biệt nhất là nó không còn nhìn thấy Quân mỗi ngày nữa. Những ngày cuối cùng của lớp 11, nó trở nên hiền ngoan lạ thường, nó không còn thiết kiếm chuyện với hắn làm gì nữa, nó thấy mình trở nên lạ lùng, nó thích ngắm nhìn hắn khi hắn ngủ gục trên bàn. Nó đảo mắt tìm quanh nếu giờ ra chơi đột ngột hắn mất tích. Nó học hành không yên vì hôm nào đó nghe tin hắn bị bệnh. Nó nhận ra cái cảm giác mà nó cho là lạ lùng đó… Nó thể gọi tên cảm giác đó… Nó thích hắn mất tiêu rồi.
Nguyên Nhi