Thông điệp từ những tấm thiệp (Kỳ cuối)
Quân và nó đứng lặng đi giữa đám đông. Bốn mắt nhìn nhau, mắt Quân lại nhìn nó cái kiểu như vậy, cái kiểu nó gọi là dịu dàng, cái kiểu mà khiến nó bao lâu nay trầy trật đấu tranh giữa lý trí và con tim.
Đó là đêm cắm trại xuân, nó không muốn tìm đến lớp của Quân vì thật sự rất điên rồ nếu nó làm điều đó. Nó đang trông chờ Quân sẽ đến lớp tìm nó, và chỉ cần như thế thì mọi lạnh nhạt trước đây của Quân đối với nó, nó sẽ bỏ qua hết và tiếp tục theo đuổi cậu ngược lại, nếu Quân không đến thì xem như tình yêu của nó sẽ chết ngắt ngay đêm nay đồng nghĩa với việc nó từ bỏ. Nhưng mà khi cậu đến rồi thì nó lại cầu mong thà rằng cậu đừng tới. Quân đi với một đám bạn khác và cậu đang tay trong tay với một cô bé nào đấy. Nhỏ bạn thân nhìn thấy Quân la oai oái lên:
- Ý, thằng Quân tìm mày kìa!
Nó vội ngẩng đầu lên, cảm giác hồi hộp lại len đến, nó còn chưa kịp vui mừng thì dường như đất trời tối sầm lại vì cảnh tượng trước mắt. Vân vừa nắm tay vừa nhõng nhẽo với Quân, đúng nghĩa một cặp tình nhân và quả thật, họ đẹp đôi.
Quân buông tay Vân, tiến về phía nó:
- Sao không ra ngoài chơi mà ngồi đây?
- Có gì đâu mà chơi… - Nó cố giữ mình bình tĩnh để kìm không cho nước mắt chảy ra.
- Ra coi đốt lửa kìa!
- Thôi!
- Vậy thôi… tui đi trước nha! Mấy đứa nó chờ…
- Ừ! – Nó cố mỉm cười gật đầu.
Quân vừa quay lưng, nó đã chịu đựng không nổi nữa, bước vội vào trong lều, nhỏ bạn thân tè tè đi theo.
Nó ngồi bất động và cứ như thế nước mắt tràn ra, nó khóc tức tưởi. Nhỏ bạn thân không sao dỗ dành được.
- Nói với tui là không qua được mà giờ qua rồi đó… dẫn bạn gái theo…
- Tui thấy nghi nghi rồi… thôi đi mà Phương… Phương.
- Sao không nói với tui là không có cảm tình với tui…
- …
…
Sau “trận” mưa tầm tã ấy.Nó ngồi cùng nhỏ bạn thân bên đống lửa trại sắp tàn. Nó vỡ lẽ ra nhiều điều. Nó cảm thấy mình dại khờ, nó ngẫm ra những biểu hiện dịu dàng của Quân đối với nó chẳng qua chỉ là cảm giác của riêng nó mà thôi. Và người nó thích cũng chỉ là Quân trong quá khứ. Nó nuối tiếc những thời khắc ngọt ngào của những ngày ấy, những ngày cái thằng to xác, khù khờ, khô khan hay bắt nạt nó. Quân bây giờ quả thật khác hẳn.
Xoa tay trong cái lạnh của đêm, mắt nhìn xa xăm, lại thở dài, nó hỏi nhỏ bạn thân:
- Bà có thấy tui điên ghê không?
- Ừ, bà điên lắm.
- Con nhỏ này – Nó cười gượng gạo.
- Nếu không có cảm tình với tui thì ổng nên “không chấp nhận” ngay từ đầu, đúng không?
- Ừ!
- Nếu không có cảm tình gì với tui thì đừng nên gieo hy vọng cho tui làm gì? Đúng không?
- Ừ!
- Tui ngốc quá hả bà?
- Ừ!
- Bà đừng có ừ ừ nữa, tui đang nói chuyện với bà mà.
- Vậy chớ bà muốn tui nói gì bây giờ, hồi đó tui cũng nghĩ là hắn thích bà.
- Sao bà nghĩ vậy?
- Bà hông thấy hả? Cả lớp hắn có chọc ghẹo ai đâu, hắn ăn hiếp có mỗi mình bà, bà không thấy lạ hả? Tui nghĩ là bà nên đi gặp hắn.
- Gặp hắn làm gì nữa? - Nó ủ rủ.
- Hỏi hắn cho rõ ràng - Nhỏ bạn lôi nó đứng dậy.
- Rõ ràng gì nữa, sáng trưng ra đó còn gì!
- Đi đi mà, đi theo tui.
- Thôi mà, không được đâu, mình không muốn gặp lại hắn đâu!
Nhỏ bạn cứ thế kéo tay nó đến trại của Quân. Cả đám phía trong nhốn nháo vì đột ngột có hai đứa con gái lớp khác đi hiên ngang vào trại.
- Ủa, có gì hông Minh – Quân ló đầu ra tò mò hỏi.
- Ông ra đây nói chuyện chút – Nhỏ bạn thân hầm hổ.
- Gì vậy?
- Con Phương tìm ông đó!
Nó đứng ngoài thật chỉ muốn chui đầu xuống đất. Cả đám trong trại ngó nghiêng xôn xao. Nhỏ Vân tò mò, chạy ra, đứng kè kè bên Quân.
Nhỏ Minh cứ như anh hùng:
- Đó, rồi, nói đi, nhanh lên!
- Nói gì… – Nó lí nhí, định quay đi thì Quân gọi lại:
- Sao vậy Phương? Có chuyện gì vậy?
Nó đảo mắt nhìn mọi người xung quanh rồi im lặng một hồi, mắt nó đỏ hoe lên nhìn Quân:
- Sao… Quân không nói với tui là Quân không có tình cảm với tui…
Nó vừa dứt lời, cả đám xung quanh đã nhốn nháo cả lên. Sự kiện tối hôm ấy nhanh chóng được lan đi với tốc độ ánh sáng, một vài giây sau đó, trại của Quân đã bị bu quanh những vị khách không mời. Quân và nó đứng lặng đi giữa đám đông. Bốn mắt nhìn nhau, mắt Quân lại nhìn nó cái kiểu như vậy, cái kiểu nó gọi là dịu dàng, cái kiểu mà khiến nó bao lâu nay trầy trật đấu tranh giữa lý trí và con tim.
- Quân… chỉ cần nói như vậy thôi là được mà! Chỉ cần trả lời với tui là… “không chấp nhận”, tại sao để tui nuôi hy vọng làm chi vậy?
Nó bắt đầu nghẹn ngào và quay lưng bước đi. Giây phút ấy, Quân đã kéo tay nó lại và ôm lấy Nó từ đằng sau….
Không gian bỗng trở nên im lặng lạ thường, không có bất kỳ một tiếng động nào, cả đám học sinh như nín thở cả. Còn nó, cứ như đang lạc đến nơi nào đó rồi, Quân lại bỏ nhỏ vào tai nó như ngày nào:
- Quân đã không nói là không có cảm tình với Phương đúng không?... Vậy bây giờ Quân nói Quân có cảm tình với Phương có được không!
Cả đám cùng vỡ ra hoan hô, la hét âm ỉ, giọng to nhất là giọng của thằng Hiếu, nó nghe rõ mồn một giọng của thằng Hiếu, con nhỏ Minh thì cứ nhảy cẫng lên. Nhỏ Vân đứng bên cạnh cũng tủm tỉm cười.
- Cái gì vậy? Tui…tui…
- Tui gì mà tui – Quân vẫn còn đang ôm nó cứng ngắc.
Đoạn, Quân kéo nó quay lại trước mắt cậu. Nó vẫn còn mắt tròn, mắt dẹt, ngơ ngác.
- Quân xin lỗi vì đã đối xử xấu với Phương thời gian qua, nhưng chỉ tại Phương xấu với Quân trước thôi!
- Phương xấu với Quân cái gì?
- Còn gì nữa, còn nhiều chuyện mà tui chưa kể tội cô đâu!
- Quân… Quân… thả tui ra đi, người ta nhìn!
- Nhìn kệ người ta!
- Này, cậu lại đang đùa cợt tui á! Tui không mắc lừa nữa đâu!
- Thật là… vẫn dữ dằn, nóng tính như ngày nào mà!
- Không phải ông có người yêu rồi hả?
- Ông ông gì? ngoan ngoãn cái coi, con gái con đứa gì mà ăn nói với người yêu vậy đó hả?
- Ai? Gì? Người yêu nào ở đây!
- Nhỏ Vân là người yêu thằng Hiếu, cô nương ạ!
Nó sững ra, không biết nói gì hết.
…
- Thật ra, thằng Hiếu bày đầu chơi trò chơi này, Quân thấy thật sự là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần Phương nản chí một chút thôi là… Quân mất trắng Phương luôn… mà không ngờ Phương quả là Phương!
Nó vẫn sững ra. Quân lại tiếp:
- Phương không biết, Quân cũng đau lòng thế nào khi phải cố giả vờ làm ngơ vậy đâu, giờ Phương muốn đánh đập, hành hạ, bạo lực gì đó thì làm đi, giờ Quân đứng yên nè – Quân thả nó ra đứng im và nhắm mặt lại. Nó đập thùi thụi vào ngực Quân, vừa đập vừa khóc, nó khóc vui sướng, nó khóc hạnh phúc và cả vì những cảm xúc mà nó dồn nén bấy lâu nay.
Quân chộp lấy tay nó:
- Giờ Quân hỏi Phương một câu nhé! Chỉ cần trả lời… chấp nhận hay không chấp nhận thôi!
Nó bật cười trong khi nước mắt thì giàn giụa. Cả không gian lại im lặng, có tiếng cười khúc khích của đứa nào đó khiến bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn!
Quân đặt tay Phương lên ngực mình, cậu thì thầm:
Anh yêu em rồi… em có chấp nhận không?
Tiếng rú hét của đám học trò lại rôm rả khắp sân. Còn nó, nó cứ gầm mặt xuống, không dám nhìn Quân, bất thình lình, nó nhón chân đặt lên trán Quân một nụ hôn thay cho mọi câu trả lời!
Thằng Hiếu bên trong bật nhạc lớn! Cái cảnh ấy, cái màn tỏ tình rung động cả trường ấy có thể được ghi vào lịch sử cắm trại của trường.
Không khí đang lãng mạn dữ lắm, hoành tráng dữ lắm, thế mà:
- Mấy đứa kia làm gì tụ tập ở đây ồn ào vậy, lớp nào về lớp đó hết cho tôi! – Tiếng giám thị sang sảng. Quân kéo vội nó vào trong lều, mấy đứa khác vẫn còn luyến tiếc chưa muốn bỏ đi. Cứ Quanh quẩn phía trước. Thằng Hiếu giòn giã:
- Cho mượn cái lều đó nha, hai đứa rủa xả, chửi mắng bạo lực gì làm đại đi nha! Tụi tui đi đây chút lát về trả lại à!
Nói rồi, nó kéo cả bọn đi mất, một vài đứa cùng lớp cũng biết ý vờ đi chỗ khác.
- Này lúc nãy… anh đi cùng Vân… em có ghen không?
- Anh em gì… Có gì đâu mà ghen!
- Trời đất, yêu nhau không gọi anh em chứ chẳng gọi mày tao à?
Nó ngượng ngùng, hai tay cứ siết chặt lại. Quân nhìn chằm chằm vào mặt nó, cậu dịu dàng:
- Anh không về quê với em được vì anh phải đi với gia đình, khi em nói em thích anh, anh thật sự là muốn hét lên thật to cho cả thế giới này biết, anh muốn trả lời với em là anh cũng thích em… Anh thật sự rầu rĩ cả ngày vì đột ngột em bỏ về hôm ở nhà Hiếu…
Nó tròn mắt ngạc nhiên, nghẹn cả cổ họng, tim đập thình thịch, cố gắng lắng tai nghe từng lời từ Quân.
- Đáng lẽ, mình đã quen nhau sớm hơn, nếu em chịu nhận tấm thiệp noel ấy. Đó là tấm thiệp anh tỏ tình với em, thế mà em ngịch ngơm thật đấy… Thật sự là lúc ấy, anh giận em đến phát điên lên, tại sao anh lại đi thích một người khìn khìn như em ấy nhỉ!
- Anh nói cái gì hả, chẳng phải lúc ấy em cũng đã làm lành với anh rồi còn gì!
- Làm lành á, anh còn tưởng tết em sẽ đến nhà anh thật, thế mà em lại chẳng thèm đếm xỉa, trong khi anh đang cố gắng chỉ đường cho em…
- Tại sao em phải đến nhà anh mà không phải là anh…
- Em thật là…
- Vậy tết này anh có định đến nhà em không đấy?
- Ngu sao không đến… đến để bắt cóc em đi chơi chứ…
- Đi… chơi à…?
- Ừ! Mình sẽ có một chuyện đi… như những cặp tình nhân vậy – Lời Quân chậm rãi, điều Quân vừa nói chẳng phải nó đã từng nghĩ đến sao. Cái tết của năm cuối cấp, nó sẽ có một chuyến đi, và sẽ nhiều chuyến đi khác nữa,phải chăng nỗ lực của nó đã được bù đắp như vậy. Nó bất chợt suy nghĩ, nếu nó không nói với Quân rằng nó thích Quân mà chỉ đợi cậu nói ra thì không chừng vô vọng cả, vì thật sự, cậu đã nói với nó từ lâu lắm điều đó, ngày mà nó vô tình từ chối tấm thiệp của cậu. Cậu đã viết rằng “Quân có tình cảm với Phương”.
Nguyên Nhi