Breaking News

Khu vườn mùa xuân của bố

Đêm nay, chút gió nhẹ lay cành tre già đung đưa ngang vầng trăng tròn trịa, hương hoa sớm về ngang phòng mình nhé. 

Mỗi năm, bố mang cả một vườn hoa xuân về bên chúng con, khu vườn nhà mình rộng thật đủ mọi loại hoa và cây cảnh do chính tay bố trồng và chăm sóc. Con thích nhất là màu vàng hoa cúc xum tụ từng cánh hoa nhỏ, phảng phất hương hoa lài, cánh mỏng manh của hoa giấy, tím nhạt của bằng lăng, sắc đỏ của trạng nguyên… Mỗi hoa mang cho mình mỗi sắc và hương thơm đặc trưng. Những cây leo cứ đua nhau chen lấn quấn quanh các gốc cây lớn. Hồ cá nước trong veo, con hay cho tay vào đó để được chạm tay vào những chú cá đủ màu sắc đang ngoe nguẩy giữa dòng nước mát lạnh. Thật đẹp bố nhỉ. Ai nhìn vô nhà mình cũng đều trầm trồ, bạn bè chung xóm cứ kéo tới nhà mình chơi u tìm xung các gốc cây. 

Đêm đầu xuân bố biết không? Hương hoa lài cứ tìm cách gõ cửa phòng con để tỏa hương khắp nơi thơm lắm bố à, đã có lúc chúng đánh thức con dậy giữa cái mộng mị nửa hư nửa thực, có những đêm sau cơn gió đi qua hoa lài rụng trắng một góc sân, thì các hoa khác chen nhau gọi con dậy khi con mê man trong giấc ngủ.



Vào một đêm trăng cuối cùng của năm, sau cơn mưa tầm tã lúc buổi đầu hôm, lạ sao hôm nay con không ngửi được bất cứ một mùi hương nào bay vào. Con giật mình bước xuống giường theo thói quen, con bung cửa sổ nhìn ra khu vườn, thì ra hoa trong vườn đã rụng tả tơi hết rồi, tội nghiệp những cánh hoa đã cố gắng đương đầu với mưa trước khi rơi xuống.

Trăng chiếu soi qua cửa sổ phòng con, đêm khuya bầu trời sáng trong, cơn mưa đầu xuân làm không khí mát lành hơn, cảm nhận được sự mới mẻ trong từng hơi thở của đất trời chuyển giao, rồi những cánh hoa kia sẽ đâm chồi non, nảy những mầm xanh ngắt, rung rinh trong gió xuân đang về. Cũng như bố đã từng dạy con phải có sức mạnh từ nội lực trong chính mình để vượt qua những thử thách khó khăn của cuộc sống.

Kế đến con nhớ về ngôi nhà khi xưa, ẩn mình trong một con hẻm đi ra biển, nơi cất chứa một thời tuổi thơ con bên đám bạn hàng xóm nôn nao quần áo mới chuẩn bị đón Tết, hò hét cùng sóng biển trên nhưng chiếc thúng chài được mùa cuối năm, suốt ngày chân trần chạy nát hết làng xóm, hái hoa sứ trắng làm vòng đeo khắp người. 



À bố nhớ không cây sứ trắng, cây sứ mà mọc trước cửa nhà mình, con nhớ lúc nhỏ vào ngày Tết, không khi nào nhà mình lại không có mùi hoa sứ thơm nức, bất kể ngày hôm đó có gió to, mưa mù mịt. Cây vẫn vươn cao, đâm ra những mần lá xanh rì, những nụ hoa trắng mơn mởn, từ đó con yêu màu trắng của sự tinh khiết, màu xanh lá non của sự sống đâm chồi. Giờ đây cây sứ ấy đã không còn nhưng trong ký ức con cây sứ ấy là minh chứng cả một thời tuổi thơ nơi ngôi nhà cuối hẻm.

Đêm nay, chút gió nhẹ lay cành tre già đung đưa ngang vầng trăng tròn trịa, hương hoa sớm về ngang phòng mình nhé. Con sẽ ngủ và hy vọng hương sứ trắng sẽ tìm về trong giấc mơ con.

Xuân đến rồi bình yên bên những cánh hoa của bố.


Dibi