Breaking News

Yêu thương trong im lặng (Kỳ 1)

Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng yêu được một chàng trai nào. Nhưng hóa ra không phải, tình yêu đến và tình yêu đi, không ai có thể đoán biết trước được.

I. Lạc lối yêu thương.

1. Tan vỡ

Gia đình tôi tan vỡ khi tôi còn học Cấp I. Từ một việc khá là lớn ở cái thời ấy là bố tôi đi ngoại tình. Đơn ly hôn được duyệt, chấm dứt một cuộc hôn nhân bao nhiêu năm không một vết nứt. Bố tôi ra đi với tay trắng, để lại tất cả tài sản có giá trị cho mẹ con tôi. Nhưng ngay cả khi ở cái tuổi ấy, chưa ĐỦ để hiểu hết được cái nỗi đau mà mẹ tôi phải chịu, thì tôi vẫn hiểu một điều là dù bao nhiêu tài sản có thuộc quyền sở hữu của mẹ đi chăng nữa, thì cũng không thể lấp đầy khoảng trống hay xoa dịu đi vết thương lòng bố tôi gây ra cho mẹ.

Từ ngày bố đi, mẹ tôi dường như trở thành một người khác, một người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ, lúc nào cũng chỉ có công việc. Nhưng hằng đêm, tôi vẫn đều đặn nghe thấy tiếng mẹ khóc, lúc thì âm thầm, lúc thì nức nở. Chỉ giống một chỗ, là đều da diết và đầy đau khổ. 

Tôi nghĩ mình cần làm một điều gì đó cho mẹ, một điều gì đó nhỏ thôi mà chắc chắn là sẽ xoa dịu đi phần nào đó nỗi đau trong mẹ. Nhưng tôi vẫn im lặng, vẫn im lặng đứng nép ngoài cánh cửa phòng mẹ, nhìn mẹ âm thầm khóc trong kia. 

Tôi biết tôi yêu nhiều, thương nhiều mẹ, nhưng tôi im lặng. Tôi biết tôi cần nói, cần làm một điều gì đó với mẹ, nhưng tôi vẫn im lặng. 

“Im lặng không có nghĩa là ngừng Yêu thương". Là Yêu thương trong im lặng.

2. Chia tay.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng yêu được một chàng trai nào. Nhưng hóa ra không phải, tình yêu đến và tình yêu đi, không ai có thể đoán biết trước được.

2 năm đầu tiên của 4 năm học Cấp II yêu Duy, tôi chưa từng một giây có ý định sẽ làm bạn gái cậu. Tôi cứ yêu, yêu trong thầm lặng, thầm lặng mà yêu, mà dõi theo bóng cậu dù ở bất cứ nơi đâu. Hoàn hảo đóng vai một người bạn tốt, dẫu rằng tôi biết có thể Duy cũng có tình cảm đặc biệt với tôi. 

Tháng thứ 5 của năm học thứ 3, Duy tỏ tình với tôi. Tôi im lặng nghĩ suy trong hơn 2 ngày. Cuối cùng, tôi cũng đồng ý. Khoảnh khắc ấy, Duy đã ôm tôi rất chặt, cười rạng ngời như ánh mặt trời buổi sáng sớm, ấm áp và dịu dàng.

Những ngày bên cạnh Duy, lúc nào tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc bao trùm lấy xung quanh mình. Tôi mỉm cười hạnh phúc những lúc bên cạnh cậu, những lúc không có cậu cạnh bên, những lúc chúng tôi đi bên nhau qua các con đường rực rỡ ánh đèn, những chiều ngồi cùng nhau trong quán cóc ven đường ngắm hoàng hôn trên các căn nhà cao tầng. Nhưng tôi chưa từng nói yêu Duy, hay đơn giản chỉ là một câu nói nhớ cậu. Dù là những ngày làm bạn, hay những ngày làm bạn gái của Duy, tôi cũng chỉ hay im lặng, như để tự trái tim cậu thấu hiểu con người và tình cảm tôi vậy.


Ngày đó tôi còn quá trẻ, còn giữ cái TÔI quá cao, để hiểu một điều, rằng là 2 con người không bao giờ có thể hiểu được nhau, nếu 1 trong 2 chỉ biết im lặng, dẫu Yêu thương nhau nhiều đến bao nhiêu. 

10 tháng tròn trĩnh kiên nhẫn ở cạnh tôi, cuối cùng Duy cũng từ bỏ mà nói lời chia tay. Tôi vẫn nhớ ngày chia tay hôm đó, Duy đã khóc khi nói về những ngày cậu mệt mỏi vì chuyện gia đình vậy mà chỉ nhận được sự hững hờ và vài câu hỏi thăm từ tôi, về những giây phút cậu hy vọng sẽ được nghe ba chữ nói yêu cậu từ tôi vậy mà cuối cùng cậu chỉ nhận được 2 chữ: “HỤT-HẪNG”.

Còn nhiều điều nữa mà Duy nghẹn ngào nói với tôi. Nhưng tôi không nhớ được gì thêm, vì mỗi lời nói của cậu như mũi kim đâm thật mạnh vào tim tôi, đau nhói. Vậy mà tôi không khóc, không giữ Duy, chỉ nói vỏn vẹn một câu xin lỗi rồi rời đi. 

Bước những bước thật mạnh mẽ trong cơn Mưa đầu Hạ, nước mắt tôi chảy ra lúc nào không hay biết. Tôi ngồi lại trên băng ghế đá trong công viên, mặc cho Mưa ngày càng nặng hạt, mặc cho những người xung quanh nhìn tôi với một ánh mắt thương hại. 

Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng vào lúc đó. Tôi muốn giữ Duy, muốn nói yêu cậu, muốn bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi im lặng.

“Im lặng không có nghĩa là ngừng Yêu thương". Là Yêu thương trong im lặng.

II. Tìm về Yêu thương.

1. Một ngày gần mà hóa xa.

Tôi ngồi lại trên chiếc bàn trống ở phía cuối dãy, được đặt cạnh bên khung cửa sổ đã không còn được mới. Đầu tựa nhẹ vào tường, mắt nhắm nghiền. Hít sâu mùi không khí buổi sáng sớm, để Gió thổi khe khẽ luồn qua mái tóc buông xõa tự nhiên. Cố ru mình vào giấc ngủ. Nhưng dường như quá khó. Đầu tôi trống rỗng, chẳng nghĩ được gì quá nhiều. Cứ thơ thẩn như người không còn hồn. 

Những ngày miền Nam nắng gắt, thật khó để có những ngày đẹp trời, Gió hồn nhiên ùa về mát lành. Và ngày hôm nay, có lẽ được đặt trong danh sách những ngày đẹp trời đó. Vậy mà nỗi đau từ sự mất mát thăm thẳm ở mọi ngóc ngách trong tim, cướp đoạt đi cái bản năng cảm-nhận và hưởng-thụ của tôi. Tôi trơ ra, mọi cảm xúc bị hút cạn kiệt như người thiếu nước đi giữa sa mạc.

Khi một mối quan hệ nào đó, được bạn gọi tên, nâng niu và giữ gìn ở mọi phút mọi giây bạn có thể. Bỗng vỡ tan, không một lý do, hay chăng chỉ là một lý do hết sức cỏn con. Bạn sẽ làm gì?. Đi tìm hướng giải quyết hay ôm trọn cái nỗi đau mất mát và nỗi hoang mang?. Mỉm cười giải thoát cho cả hai hay khóc buồn oán than cuộc đời trớ trêu?.

Tôi không biết bạn chọn cách nào. Còn tôi, tôi chẳng chọn cách nào trong các cách người ta nghĩ đến. Tôi lẳng lặng sống như mọi ngày bình thường, làm những việc như thói quen thường ngày. Im lặng, và thôi không nghĩ đến, đó là cách tôi lựa chọn.

Có thể một ai đó sẽ nói tôi thuộc tuýp người lạnh lùng, dửng dưng hay máu lạnh. Hoặc không, thì là do mối quan hệ đó chẳng quan trọng với tôi, và đối phương bên kia không hề quan trọng như tôi nói. Có thể, vì điều gì cũng có thể xảy ra. Nhưng đó là điều tôi mong muốn, khao khát được như thế. Rằng là mối quan hệ đó thật bình thường, người bên kia cũng thật chẳng có gì quan trọng lắm. Chứ thật ra, nó không phải là sự thật. 

Tôi thật sự thấy đau, thấy mình hoàn toàn kiệt sức, khi tình bạn duy nhất trong cuộc đời tôi để tôi gọi tên, nâng niu và gìn giữ đúng nghĩa, vỡ nát không một lý do.


[...]

Tiếng ồn bắt đầu to hơn làm việc cố gắng chợp mắt một lát của tôi ngày càng trở nên quá khó. Mệt mỏi. Tôi đứng dậy, uể oải đến bàn của mình, định bụng sẽ gục đầu vào chiếc áo khoác sực nức mùi thân quen. Rồi bóng dáng cô bạn nhỏ bước vào từ cửa lớp, hai ánh mắt giao nhau không hơn 2 giây. Nhưng quá ĐỦ để bỗng nhiên bản thân tôi muốn bật khóc nức nở và cơn buồn ngủ cũng biến đâu mất.

- Thi!

Tôi bất giác quay sang, như người vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Hóa ra Tú đang gọi tôi. 

- Hả? Gì cơ?

- Sáng mai Thi có đi chung không?

- Không biết... – 3 từ quen thuộc “không biết nữa“ mỗi khi Linh hoặc Tú hỏi tôi câu đó chuẩn bị được bật ra khỏi miệng tôi thì tôi sững lại, nhớ ra hiện tại không còn giống những ngày trước nữa – À à, chắc không đâu. 

- Ừm.

Chỉ 5 tiết học trôi qua mà như tôi đã sống được 50 ngày vậy. Mỗi giờ mỗi phút tôi đều thấy đầu mình trống rỗng, mọi kiến thức trôi từ tai này sang tai kia, còn mi mắt thì nặng trĩu. Chưa kịp nói tiếng chào bất cứ ai, tôi đã vội bước nhanh ra khỏi cửa, sợ phải thấy những điều đã-từng là của mình, đã-từng để mình khe khẽ mỉm cười hạnh phúc. Còn bây giờ hẳn nhiên là không còn nữa. Để thấy nhói đau trong lòng không thôi.

Người ta cần phải mất bao lâu để thay đổi thói quen của mình? Tôi cứ nghĩ mãi về câu hỏi này trong suốt quãng đường trở về nhà. Dường như quá khó. Nhưng tôi phải làm được, phải học, phải tập hoặc làm bất cứ điều gì có thể. Thế nhưng phải học từ đâu, phải tập từ đâu hay làm điều gì bây giờ? Tôi không biết. 

Tiếng còi của chiếc xe ô tô vang lên cạnh bên làm vai tôi giật lên một cái nhẹ và kéo tôi ra khỏi cái suy nghĩ không có lối thoát kia. Ngồi sau xe mẹ, dường như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên xa lạ. Bầu trời bỗng trở nên gần hơn, mọi vật xung quanh bỗng trôi nhanh qua tầm mắt hơn, và bỗng tôi thấy ngột ngạt. Trong một thoáng ngỡ ngàng, tôi cau mày, mắt như ứa nước. 

Làm sao có thể giống, khi những ngày dài trước kia, tôi chỉ toàn ngồi trên chiếc xe đạp điện bé nhỏ, và phía trước là tấm lưng nhỏ gầy của Linh. Bầu trời rộng và cao, cảnh vật trôi qua đều đều, Gió thổi luồn qua tóc tôi khe khẽ mà mát lành dễ chịu. Tôi thấy mình tự do, hoàn toàn tự do như một đứa trẻ, vẫn ngày ngày đi tìm cái mới, đi theo hoài bão của tuổi trẻ.


Jen